Trên bàn ăn, La Tiểu Lâu và Nguyên Tích ngồi ở hai bên Nguyên Dục . Nguyên Tích vốn là muốn Nguyên Dục ngồi phía bên mình thế nhưng bị La Tiểu Lâu ngăn cản. La Tiểu Lâu nhỏ giọng nói :" Đồ ăn ở vị trí trung gian này đều là đồ ăn dành riêng cho Tiểu Dục.
Gắp thức ăn bỏ thẳng vào miệng bị xem như hành động của những kẻ thô lỗ. 8. Không được dùng đũa gắp đồ ăn rồi lại đặt xuống. Phải đổi đầu đũa hoặc dùng một đôi đũa khác khi muốn gắp thức ăn cho người khác. 26. Khi mặc áo dài, áo tay rộng cần vén lên
Vô Ưu đưa tay gắp cải thìa ở trong cái nồi lẩu bằng đồng vào trong chén mình, nói: "Dạ dày của ta có chút không ổn, cho nên mấy ngày nay vẫn ăn chay!" Nghe nói như thế, Lý thị giật giật khóe miệng, nói: "Thật là không may, Dung tỷ, con ăn hết gan heo này đi!"
- Đun nước sôi, bỏ thêm một chút muối, gừng đập dập, phần thân sả và chân gà vào luộc trong khoảng 5 phút. Khi thấy chân gà chín, bạn vớt ra rổ rồi xả qua với nước đá để chân gà giữ đươc độ giòn, rồi để thật ráo nước, cất vào tủ lạnh khoảng 20 phút. - Sả cây cắt khúc ngắn khoảng 3 - 4 cm, dập nhẹ rồi tách thành sợi mỏng
KHỐN KHỔ KIẾP NGƯỜI. [Niệm ý Hc 40:1-4] Từ sinh ra đến lúc về cát bụi. Phận con người mau tàn tựa cánh hoa. Nhưng canh cánh bên lòng một nỗi lo. Nợ phong trần đương nhiên vẫn phải trả. Dù từng ngày cái chết là nỗi sợ. Vẫn không ngừng ám ảnh chẳng trừ ai. Từ vua
Mùi sấu thơm cộng với vị chua thanh mát hoàn toàn xóa bỏ nỗi lo cá bị tanh trong tôi. Thịt cá trắng mềm, ruột cá đăng đắng chấm với nước mắm tỏi ớt cay nồng ăn cùng cơm trắng khiến tôi gật gù. Gắp sang dĩa vịt om, món này thì có lẽ quen thuộc với nhiều người rồi.
Bạn Đ.T.M bình luận: 'Mình thực sự không thích việc được người khác gắp đồ ăn cho. Cảm giác không được vệ sinh cho lắm vì đũa họ đã sử dụng rồi mà lại đi gắp thức ăn bỏ sang cho mình. Đôi khi những thứ họ gắp mình lại không thích ăn'. 'Đũa cho vào miệng thì
Hyh3h. Muốn ăn gắp bỏ cho người Muốn ăn gắp bỏ cho người Gắp đi gắp lại, lại rơi vào mình Cùng thể loại Bài thơ thuốc lào Người Việt Nam phải lấy thuốc lào làm quốc tuý Còn thú vị nào hơn thú vị yên vân! Từ vua, quan, đến hạng bình dân, Ai là chẳng bạn thân với điếu Từ ông thừa, trở lên cụ thiếu, Đi ngoài đường, phi điếu bất thành quan. Ngồi công đường, vin xe trúc nghênh ngang, Hút mồi thuốc, óc nhà quan thêm sáng suốt. Nhà thi sĩ gọt câu văn cho chuốt, Tất phải nhờ điếu thuốc gọi hồn thơ. Lại những khi óc mỏi, mắt mờ, Nhờ điếu thuốc mới có cơ tỉnh tớm Dân thuyền thợ thức khuya, dậy sớm, Phải cần dùng điếu đóm làm vui. Khi nhọc nhằn lau trán đẫm mồ hôi, Vớ lấy điếu, kéo một hơi thời cũng khoái. Dân cày cấy mưa dầm, nắng dãi, Bạn tâm giao với cái điếu cày. Lúc nghỉ ngơi, ngồi dưới bóng cây, Rít mồi thuốc, say ngây say ngất. Rồi ngả lưng trên đám cỏ tươi xanh ngắt, Dễ thiu thiu một giấc êm đềm. Bạn nhà binh canh gác thâu đêm, Nhờ điếu thuốc mới khỏi lim dim ngủ gật. Nội các thức say sưa nghiện ngập, Ngẫm mà coi, thú nhất thuốc lào. Nghiện thuốc lào là cái nghiện thanh tao, Chẳng hại tiền của, mà chẳng hao sĩ diện. Chốn phòng khách, anh em khi hội kiến, Có thuốc lào câu chuyện mới thêm duyên. Khi lòng ta tư lự không yên, Hút mồi thuốc cũng giải phiền đôi chút. Nghe tiếng điếu kêu giòn, nhìn khói bay nghi ngút, Nỗi lo buồn theo khói vút thăng thiên. Cái điếu cùng ta là bạn chí hiền, Từ thiên cổ tơ duyên chặt kết. Cũng có kẻ muốn dứt tình khăng khít, Vùi điếu đi cho hết đa mang. Nhưng nỗi nhớ nhung bứt rứt tấm gan vàng, Chút nghĩa cũ lại đa mang chi tận tuỵ. Cho nên bảo điếu thuốc lào là quốc tuý, Thật là lời chí lý không ngoa. Thuốc lào, ta hút điếu ta, Điếu ta thọ với sơn hà muôn năm… Dù anh văn hoá lớp mười Dù anh văn hoá lớp mười Anh chưa ra trận, em thời không yêu Dù anh sắc sảo, mỹ miều Nếu không ra trận, không yêu làm chồng Dị bản Dù em nhan sắc tuyệt vời Em không đánh Mỹ, anh thời không yêu Dù em duyên dáng, mỹ miều Nếu không đánh Mỹ, đừng kêu muộn chồng Trời cao bể rộng bao la Trời cao bể rộng bao la Việc gì mà chẳng phải là may ta Trong việc nhà, ngoài thì việc nước Giữ làm sao sau trước vẹn tuyền Lọ là cầu Phật, cầu Tiên Trời cho cày cấy đầy đồng Trời cho cày cấy đầy đồng Xứ nào xứ ấy trong lòng vui ghê Một mai gặt lúa đem về Thờ cha kính mẹ nhiều bề hiếu trung Vì thằng giặc mỹ Giôn-xơn Vì thằng giặc mỹ Giôn-xơn Nên ta phải vượt Trường Sơn qua Lào Thủ đô xa tự năm nào Giã từ Tam Đảo, vẫy chào Điện Biên Nay mai chiến thắng trăm miền Thủ đô, Tam Đảo, Điện Biên lại về. Thái Bình có chú Phạm Tuân Thái Bình có chú Phạm Tuân Bay vào vũ trụ một tuần về ngay Dị bản Hoan hô đồng chí Phạm Tuân Bay vào vũ trũ một tuần về ngay Bài này có từ ngữ và/hoặc nội dung nhạy cảm. Hãy cân nhắc trước khi bấm xem. Học trò đi mò con gái Học trò đi mò con gái Thầy ở nhà xách dái chạy theo Bài này có từ ngữ và/hoặc nội dung nhạy cảm. Hãy cân nhắc trước khi bấm xem. Học trò đi mò cá sặc Học trò đi mò cá sặc Thầy ở nhà cắt cặc nấu chua Học trò đi vùa bánh cúng Học trò đi vùa bánh cúng Thầy ở nhà xách thúng chạy theo Đời ôi nhiều nỗi bợn nhơ Đời ôi nhiều nỗi bợn nhơ Mã tà có chú hay quơ hay quào Giận ai gươm chúng phao vào Báo quan nhà nghịch, vây rào xét coi Có bản chép Gắp đi gắp lại nó rơi bát mình. Thuốc lào Theo học giả Đào Duy Anh, cây thuốc lào có lẽ từ Lào du nhập vào Việt Nam nên mới có tên gọi như thế. Sách Vân Đài loại ngữ và Đồng Khánh dư địa chí gọi cây thuốc lào là tương tư thảo cỏ nhớ thương, vì người nghiện thuốc lào mà hai, ba ngày không được hút thì trong người luôn cảm thấy bứt rứt khó chịu, trong đầu luôn luôn nghĩ đến một hơi thuốc, giống như nhớ người yêu lâu ngày không gặp. Thời xưa, ngoài "miếng trầu là đầu câu chuyện," thuốc lào cũng được đem ra để mời khách. Hút thuốc lào cũng gọi là ăn thuốc lào cần có công cụ riêng gọi là điếu. Thuốc lào thường được đóng thành bánh để lưu trữ, gọi là bánh thuốc lào. Hút thuốc lào bằng ống điếu Quốc túy Cái đặc sắc về tinh thần hoặc vật chất của một dân tộc. Yên vân Khói yên mây vân. Thừa Một chức vụ nhỏ trong các nha phủ dưới thời phong kiến. Phi điếu bất thành quan Không có điếu cày không thể thành quan. Đa mang Tự vương vấn vào nhiều tình cảm để rồi phải đeo đuổi, vấn vương, dằn vặt không dứt ra được. Thôi em chả dám đa mang nữa Chẳng buộc vào chân sợi chỉ hồng Xuân tha hương - Nguyễn Bính Sơn hà Núi sông từ Hán Việt. Từ cũ, nghĩa rộng dùng để chỉ đất nước. Nam quốc sơn hà Nam Đế cư Tiệt nhiên phận định tại thiên thư Như hà nghịch lỗ lai xâm phạm Nhữ đẳng hành khan thủ bại hư Lý Thường Kiệt Dịch thơ Sông núi nước Nam vua Nam ở Rành rành định phận tại sách trời Cớ sao lũ giặc sang xâm phạm Chúng bay sẽ bị đánh tơi bời. Hệ giáo dục phổ thông miền Bắc từ năm 1956 đến năm 1985 chia làm ba cấp cấp I bốn năm, cấp II và cấp III mỗi cấp ba năm, tổng cộng là mười năm. Lọ là Chẳng lọ, chẳng cứ gì, chẳng cần, hà tất từ cũ. Bấy lâu đáy bể mò kim, Là nhiều vàng đá phải tìm trăng hoa? Ai ngờ lại họp một nhà, Lọ là chăn gối mới ra sắt cầm! Truyện Kiều Giôn-xơn Lyndon Baines Johnson, tổng thống thứ 36 của Mỹ, nắm giữ hai nhiệm kì từ năm 1963 đến năm 1969. Ông này chủ trương đẩy mạnh sự can thiệp của Mỹ trong chiến tranh Việt Nam, mà tiêu biểu là việc triển khai quân đội Mỹ trực tiếp tham chiến sau sự kiện vịnh Bắc Bộ năm 1964. Tổng thống Mỹ Johnson Trường Sơn, Lào, Thủ Đô, Tam Đảo, Điện Biên đều là tên của các nhãn hoặc loại thuốc lá phổ biến ở miền Bắc vào những năm 1960-1970. Thuốc lá Điện Biên Thái Bình Địa danh nay là một tỉnh ven biển ở đồng bằng Bắc Bộ, cách thủ đô Hà Nội khoảng 110 km. Phần đất thuộc tỉnh Thái Bình ngày nay trước đây thuộc về trấn Sơn Nam. Tới năm Thành Thái thứ hai 1890 tỉnh Thái Bình được thành lập. Tỉnh có nhiều khu du lịch và danh lam thắng cảnh nổi tiếng như bãi biển Đồng Châu, cồn Vành, chùa Keo... Các ngành nghề truyền thống như chạm bạc, làm chiếu ở đây cũng khá phát triển. Ngoài ra, Thái Bình còn được mệnh danh là Quê Lúa. Bãi biển Đồng Châu Cá sặc Một loại cá đồng, có rất nhiều ở vùng Tây Nam Bộ vào mùa nước nổi. Người dân Nam Bộ thường đánh bắt cá sặc để làm khô cá, mắm sặc, hoặc nấu thành nhiều món ăn ngon như gỏi, cháo, canh chua bông súng... Khô cá sặc Vùa Gom góp hết về phía mình. Từ này ở miền Trung và miền Nam được phát âm thành dùa. Mã tà Lính cảnh sát thời thuộc địa. Nguồn gốc của từ này đến nay vẫn chưa thống nhất. Có ý kiến cho rằng từ này có gốc từ tiếng Mã Lai là mata-mata, có nghĩa là "cảnh sát," lại có người cho rằng xuất xứ từ này là matraque, tiếng Pháp nghĩa là cái dùi cui.
Muốn ăn gắp bỏ cho người Xã hội càng hiện đại, cuộc sống càng trở nên xô bồ. Bữa cơm gia đình đang dần nhườnng chỗ cho những buổi hội hè, tiệc tùng. Nhiều người ỷ có tiền, mới ngồi vào bàn đã quát tháo chê bai nhà hàng, thả sức hò hét nhân viên. Thuở nhỏ, mỗi lần có đình đám, tôi thường được ông nội cho đi theo ăn cỗ. Tôi luôn khép nép ngồi ở một góc cạnh ông và đợi được gắp cho miếng nào thì chỉ dám ăn miếng ấy. Ông tôi dạy, ăn uống phải từ tốn, "ăn phải trông nồi, ngồi phải trông hướng". Ngồi ăn trên phản giữa nhà, không bao giờ được quay lưng vào bàn thờ tổ tiên. Khi ăn phải xem trong mâm có những gì để biết nhường mọi người. Chẳng hạn, trong mâm có mỗi khoanh giò chia đều làm 6 khúc. Mỗi người chỉ được ăn một khúc. Nếu vô tình ăn 2 khúc tức là đã ăn vào phần của người khác. Thế là kẻ phàm ăn. Vào bữa ăn, món gắp mở đầu phải là miếng rau, miếng dưa hay mấy sợi nộm. Không ai mới vào mâm đã chọc đũa ngay vào miếng giò lụa, hay gắp luôn cái phao câu gà. Định ăn miếng nào thì gắp miếng ấy. Không gắp lên rồi để lại, cấm kỵ dùng đũa lật đi lật lại bới đĩa thịt gà đã xếp gọn gàng phần da được lợp lên trên để tìm miếng ngon cho mình. Khi ăn phải nhìn trước nhìn sau, biết nhường các cụ cao tuổi. Có các cụ trong mâm thì phải mời “rước cụ xơi trước, rước cụ dùng chén rượu…”. Ăn canh thì không được húp sùm sụp, ăn nóng không được thổi phù phù... Điều quan trọng hơn cả là trong mâm, chủ nhà hay người ít tuổi, kẻ bề dưới luôn gắp thức ăn bỏ vào bát khách hoặc bề trên. Hành động đó nhằm thể hiện sự kính cẩn. Dẫu rằng không biết thực khách có thích hay không, nhưng làm thế để thể hiện cái bụng của chủ nhà ân cần với khách. Cứ sau mỗi bữa cỗ, nếu điều gì tôi xử sự không phải, về nhà ông tôi lại nghiêm khắc nhắc nhở, dạy dỗ. Những bài học ăn, học uống hay đúng hơn là học cách cư xử sao cho phải phép cứ thế được ông bà, rồi bố mẹ tôi truyền dạy năm này qua năm khác và nó thấm vào cuộc sống của tôi một cách tự nhiên. Sau này va chạm với cuộc đời, tôi cứ như thế mà xử sự không hề gượng sống ngày càng trở nên xô bồ. Các dịp hội ngộ ăn uống trong gia đình giảm dần. Người ta quen lối sống hội hè, ăn nhậu ở nhà hàng. Ngồi vào mâm là quát tháo chê bai nhân viên. Khi ăn thì thả sức hò hét, có khi còn thách nhau uống hết két bia này đến chai rượu khác và luôn miệng đồng thanh gào “dzô! dzô!” như đang kéo gỗ dựng cột nhà. Việc ăn uống trong đám cưới giờ cũng khác xưa nhiều. Đến dự tiệc cưới chưa cần biết cô dâu chú rể ở đâu, họ nhà trai hay nhà gái thế nào, khách cứ bỏ phong bì vào cái hòm hình trái tim đặt trước cửa như “trạm soát vé tự động”. Rồi khách lại cũng tự động… kiếm một góc ngồi, tự khui bia chạm cốc và ăn uống rào rào, chẳng cần mời mọc ai. Mà kỳ thực, cũng chẳng có ai mời mọc. Phải chăng lời mời ăn cỗ đã lịch sự in trên thiệp cưới rồi, khỏi mời thêm nữa?! Ở tiệc cước bây giờ, khi "ban tổ chức" giới thiệu cô dâu chú rể, họ nhà trai, nhà gái ra mắt thì nhiều thực khách đã xong bữa, ngậm tăm xỉa răng, ngả người ngắm nhìn và bình luận. Phép lịch sự của các cụ dạy ngày xưa, vào đây dường như “hết cửa” có nhiều dịp được mời đi nói chuyện với các bạn nước ngoài về những phong tục, tập quán ứng xử trong ăn uống của người Việt khi họ mới đến Việt Nam. Tôi cứ theo cái vốn của ông bà, bố mẹ truyền lại mà chia sẻ với họ. Nào là khi ăn chuối phải bẻ đôi và bóc vỏ từng nửa quả nom tựa đóa hoa, không bóc tuột cả vỏ nhai nhồm nhoàm; nào là muốn ăn chiếc bánh nếp phải bóc ra sao cho khỏi dính và vỡ nát; rồi khi ăn phải cầm đũa thế nào… Bữa cơm thời xưa người phụ nữ luôn là người ngồi đầu nồi Riêng phong cách gắp thức ăn bỏ vào bát để mời người khác thì các bạn nước ngoài thực sự không thể hiểu nổi. Tại sao lại gắp vào bát người khác cái món ăn mà không biết người đó có thích hay không? Đặc biệt, người châu Âu có thói quen ăn uống rất coi trọng sở thích tự do cá nhân thì không tài nào hiểu được cái lệ gắp bỏ cho người “kỳ khôi” ấy. Tôi phải gắng giải thích để các bạn thấu hiểu được văn hóa của người Việt. Tôi cũng phải giới thiệu một phong cách gắp bỏ cho người đã cải tiến, tức là khi gắp thức ăn tiếp cho người khác thì phải trở đầu đũa chứ không dùng đầu đũa mình đang ăn. Điều thú vị là người châu Âu không thể nào hiểu nổi khi ngồi vào mâm cỗ lại được chủ nhà gắp vào bát của mình cái đầu, cái chân gà, là những thứ mà bên nước họ không dành cho người. Họ không hiểu được trong quan niệm người Việt, “nhất thủ nhì vĩ", "ăn chân bổ chân, ăn thủ bổ thủ, ăn cổ, ăn cánh để cùng nhau tiến cao, bay xa có anh có em cùng cổ cùng cánh”… Có một vị khách Tây sợ hết hồn khi thấy miếng phao câu béo vàng được bỏ vào bát mình, vì cho rằng nó chứa lắm “cô - lét - xì - tê - rôn”, song vì nể chủ nhà vẫn nhắm mắt cho vào có một anh bạn người Nga đã ở Việt Nam hơn chục năm qua. Anh là nhà nghiên cứu động vật học và chuyên gia về chuột. Anh ăn mòn bát trên đất Việt từ Nam chí Bắc, uống rượu cần Tây Nguyên, rượu “quốc lủi” như cơm bữa. Bẵng đi nhiều năm, sau khi Liên bang Xô Viết sụp đổ, năm ngoái tôi mới gặp lại anh trong một chuyến khảo sát thực địa ở Đồng Tháp. Anh chủ động mời chúng tôi vào một nhà hàng bên bờ sông ở Cao Lãnh. Như một người Việt thực sự hiếu khách, lịch thiệp và sành sỏi, trong vai trò chủ tiệc, anh gọi món mời khách. Anh cầm đũa gắp vào bát tôi một miếng thịt đùi béo vàng theo đúng phong tục của người Việt. Nhưng đó là đùi của món “chuột cống nhum rô ti”, món mà tôi sợ nhất. Nhưng theo phép lịch sự ông tôi đã dạy, tôi nhắm mắt mà ăn, còn trong lòng chỉ mong câu ca dao xưa thành hiện thực “Muốn ăn gắp bỏ cho người / Gắp đi gắp lại, lại rơi vào mình”. TS. Vũ Thế Long/ nhịp sống thời đại
muốn ăn gắp bỏ cho người là gì?, muốn ăn gắp bỏ cho người được viết tắt của từ nào và định nghĩa như thế nào?, Ở đây bạn tìm thấy muốn ăn gắp bỏ cho người có 0 định nghĩa, . Bạn cũng có thể thêm một định nghĩa khác của mình CÂU TRẢ LỜI Xem tất cả chuyên mục M là một từ điển được viết bởi những người như bạn và tôi với chuyên mục M có bài viết và những chuyên mục khác đang chờ định nghĩa. Bạn có thể đăng ký tài khoản và thêm định nghĩa cá nhân của mình. Bằng kiến thức của bạn, hoặc tổng hợp trên internet, bạn hãy giúp chúng tôi thêm định nghĩa cho muốn ăn gắp bỏ cho người cũng như các từ khác. Mọi đóng của bạn đều được nhiệt tình ghi nhận. xin chân thành cảm ơn! Liên Quan
Ý kiến Thứ bảy, 6/7/2019, 0955 GMT+7 Bên cạnh những nét văn hóa ẩm thực truyền thống đáng trân trọng, nhiều người Việt có thói quen thiếu văn minh, vệ sinh, cần phải điều chỉnh. Trước hết, hãy nói về việc giữ gìn vệ sinh chung. Một cái muỗng, đôi đũa lẽ ra phải dùng riêng cho mình để thực hiện một thao tác gắp hay múc thì đôi lúc người Việt lại thoải mái đưa vào tô canh hay đĩa thịt chung. Một hành động nhỏ nhưng lại vừa gây phản cảm, vừa mất vệ sinh khiến cho người chung mâm có cảm giác không muốn ăn tiếp. Phong cách ẩm thực của người Việt ta còn mang đậm nét văn hóa truyền thống. Theo thói quen bình dân, ngày thường dù có lao động cực nhọc cỡ nào, trên mâm cơm cũng chỉ vài món canh, cá đạm bạc cho đủ no. Nhưng những ngày lễ, Tết lại khác, trên mâm cơm người Việt phải có đủ loại thực phẩm ngon, có giá trị, từ thịt động vật cho tới rau củ quả được gia công chế biến cầu kỳ, bắt mắt. Đó là nét đặc trưng của ẩm thực Việt. Tuy nhiên, vì tính hiếu khách mà đôi khi ta dùng đũa của mình gắp thức ăn cho người khác. Trường hợp này có người không trở đầu đũa. Thói quen quan tâm người khác nhưng mất vệ sinh này làm cho người đối diện khó xử vì không phải món nào khách cũng thích, cũng ăn được. Thực tế, trong những bàn tiệc có không ít chuyện dở khóc, dở cười như khi một người sở hữu một bộ răng yếu lại được "chăm sóc" bằng một món vừa cứng lại vừa dai. Ăn thì không được mà vứt bỏ đi thì không những phí phạm mà còn mất lịch sự. Tai hại nhất là trong khi ăn, mọi người nói chuyện, cười đùa, cụng ly thỏa thích quên cả việc làm văng tung tóe thức ăn, thức uống trên mâm, bàn thậm chí văng cả vào người đối diện. Ẩm thực ngày Tết của người Việt đậm đà truyền thống đạo đức "đoàn kết, sum vầy, chia sẻ yêu thương", "uống nước nhớ nguồn" rất đáng trân trọng. Nét ẩm thực truyền thống tốt đẹp đó được thể hiện qua cách ăn của những người ngồi chung trong mâm cỗ. Bất kỳ món ăn nào cho dù ngon đến mấy khi kết thúc bữa ăn, trên đĩa cũng còn thừa lại chút ít. Cách ăn này nói lên được truyền thống "kính trên nhường dưới, quan tâm chia sẻ". Có người cho rằng cách ăn này là phí phạm. Tôi rất đồng ý với quan điểm này. Tuy nhiên, có một sự thật không thể bàn cãi trong khi đạo đức xã hội nhiều phần xuống cấp trầm trọng, thì cách ăn thể hiện truyền thống văn hóa như trên cũng nên giữ lại lắm chứ. Tất nhiên, chúng ta cũng cần nhìn nhận thẳng thắn, có một vài nét ẩm thực người Việt đôi lúc chưa được văn minh, vệ sinh và cần phải điều chỉnh. Tôi còn nhớ ở đâu đó, cố Giáo sư - Viện sĩ Hàn lâm Trần Văn Khê có lần đã nói "Người Việt Nam ta ăn uống có sự phối hợp điều hòa âm dương ngũ hành .Ví như ăn thịt vịt luộc thì gia vị phải là nước mắm gừng, thịt gà thì phải muối ớt..., tức món hàn âm thì phải kết hợp món gia vị nóng dương...". Theo cố Giáo sư, ẩm thực người Việt có tính khoa học. Tuy nhiên, cái gì cũng có giới hạn, vượt qua giới hạn đó thì dù ẩm thực có âm dương điều hòa chăng nữa thì trạng thái mất cân bằng dinh dưỡng cũng sẽ gây ra ngộ độc. Ẩm thực của người Việt ta từ lâu đời đã mang đậm nét văn hóa dân tộc, vừa thực tế vừa tâm linh. Nhưng với cách ăn uống còn những hạn chế như trên, chúng ta cũng nên điều chỉnh lại đôi chút để một mặt giữ lại cái tinh hoa ẩm thực của dân tộc, mặt khác vẫn giữ được vệ sinh ăn uống, phòng tránh lây lan bệnh tật. >> Quan điểm của bạn thế nào? Chia sẻ bài viết cho trang Ý kiến tại đây, hoặc email bandoc
muốn ăn gắp bỏ cho người