Trọng Sinh Chi Tô Trạm Chương 7 Chương trước Chương tiếp Sự tồn tại của Tô Phiếm tuyệt đối là ngoài ý muốn. Mười năm trước, Tô tướng quân làm một cuộc làm ăn lớn, tự mình bảo vệ đoàn ngựa thồ áp tải 10 tấn thuốc phiện từ trong núi sâu ở Miến Điện vận chuyển ra ngoài. Cho biết bốn biển báo sau: Câu A12 trang 7 SBT Tin học lớp 6 - Cánh Diều. Em hãy chọn những câu đúng trong các câu sau: Câu A11 trang 7 SBT Tin học lớp 6 - Cánh Diều. Em hãy tạo bảng gồm ba cột tương ứng cho biết bên gửi thông tin, bên nhận thông tin, thông tin dạng gì và ba hàng Thông tin truyện Trọng Sinh Chi Tô Trạm. Bạn đang theo dõi doc truyện full Trọng Sinh Chi Tô Trạm của tác giả Dung Tử Hành Hành rất hấp dẫn và lôi cuốn. Là một truyện được giới thiệu với bạn đọc trên trang đọc truyện chữ online. Đọc truyện bạn đọc sẽ được dẫn dắt vào một thế giới mới lạ, những tình tiết đặc sắc, đọc truyện Ngôn Tình, Dã Sử, Đam Mỹ Trong gần 2 tháng sau khi cho học sinh nghỉ học tập trung, Trường THCS - THSP Lý Tự Trọng đã nỗ lực, tâm huyết trong nhiều công tác với những việc làm thiết thực, hiệu quả nhằm mục đích là vì học sinh. Đồng thời chuỗi hoạt động cũng đã góp phần phòng chống dịch Covid - 19. Thông tư 02/2022/TT-BTNMT của Bộ Tài nguyên và Môi trường về việc quy định chi tiết thi hành một số điều của Luật Bảo vệ môi trường. Vậy sau đây là nội dung chi tiết Thông tư, mời các bạn cùng theo dõi và tải tại đây. Xem thêm các thông tin về Thông tư Công ty không ngừng nỗ lực mang đến những sản phẩm đồ gỗ nội thất đẹp nhất, cao cấp nhất trong quá tầm giá. Sản phẩm luôn được đóng mới với thiết kế và sản xuất bằng chất liệu gỗ tự nhiên cao cấp có độ bền cao. Địa chỉ: Ấp chợ trạm, Cần Đước, Long Đọc truyện Trọng Sinh Chi Tô Trạm của tác giả Dung Tử Hành Hành, đã Full (Full). Bạn có thể xem trên điện thoại, PC, Máy tính bảng. Home cY4rU. Tô Phiếm híp mắt một cái, bóng dáng ngày nhớ đêm mong đó cuối cùng cũng xuất hiện trong tầm mắt của Trạm mặc áo sơ mi ca rô, quần jean xanh thẳm, trên người đang đeo một cái ba lô, nhìn qua ngược lại giống như sinh viên nước ngoài đến Miến Điện du lịch. Màu da vẫn giống như khi còn nhỏ, trắng nõn như vậy, mặt mày tươi sáng xinh đẹp giống như hoa đào mới nở trong mùa xuân khiến cho người ta đã gặp qua là không quên được, chỉ là đầu tóc có vẻ hơi dài, có chút lộn xộn. Hắn đang nghiêng đầu, không hề chớp mắt mà nghe người ở bên cạnh đang nói gì đó, dường như nghe được chuyện gì hứng thú, đôi môi góc cạnh dễ nhìn hơi nhếch lên, hiện ra một lúm đồng điếu nho nhỏ. Hàng lông mi vẫn dài và rậm như trước kia rủ xuống, lại che giấu hơn phân nữa ý cười, có chút thần một chàng trai xinh đẹp đến loá Phiếm theo bước chân của người đó càng đi càng gần, chỉ cảm thấy tình cảm mãnh liệt nhất ở chỗ sâu trong đáy lòng cùng với hình bóng khiến mình bận lòng nhất cùng nhau dâng lên. Nhưng mà, y chỉ có thể trầm mặc mà đợi ở cửa ra, giống như tình cảm mà y phải đè Thiên Chương dường như lại nói cái gì đó, Tô Trạm lại bĩu môi khinh thường giống như lúc còn nhỏ, xoay đầu, vừa xoay đầu lại, lại phát hiện ra Tô người cách nhau không đến mười mét, Tô Phiếm thậm chí có thể thấy được hàng lông mi dài dài của em trai vì ngạc nhiên và vui mừng mà nhướng lên, ánh sáng chói chang từ trong mắt của Tô Trạm toát ra, cũng thuận theo mà dừng bước Trạm thấy người kia cách vài bước chân, mặc áo sơ mi đơn giản lại rất có cảm giác oai phong lẫm liệt. Tô Phiếm trưởng thành tướng mạo giống như đúc trong ấn tượng của đời trước của hắn — Tuấn tú dịu dàng, giống như công tử như ngọc trong sách nói. Khuôn mặt sạch sẽ tuấn tú trước tiên là hiện lên một tia ý cười, giống như gió xuân lướt nhẹ qua cây liễu, mà sau đó chút ý cười đó nhộn nhạo lan toả khắp khuôn mặt anh tuấn sáng sủa. Khiến cho Tô Trạm không khỏi cảm thấy, nụ cười này, là từ sâu trong đáy lòng nảy mầm năm không gặp, thoáng như biến đổi lớn trong cuộc đời, sự biến đổi theo thời gian chôn vùi năm tháng, nhưng mà có chút tình cảm thế nào cũng không thay đổi là người thân đầu tiên mà mình gặp lại sau quãng thời gian xa cách gia đình mười năm, ngay cả Tô Trạm vẫn luôn cảm thấy lạnh lẽo buồn tẻ đều có thể cảm nhận được gợn sóng cuộn trào mãnh liệt từ trong tim. Hắn thấy Tô Phiếm, nhớ đến Tô Phiếm những năm nay kiên trì viết thư cho mình, từng chữ từng câu đều hiện ra trước mắt, cảm động và tình thân ấm áp đan xen lẫn nhau, khiến cho hắn thoáng chốc không thể nào thích ứng được, mất đi phản Thiên Chương nhìn Tô Trạm đang ngốc lăng, và Tô Phiếm mỉm cười giống như gió xuân quất vào mặt, khoé miệng nhẹ nhàng nhếch lên, cười nói, “Hai anh em các người đến mức này rồi sao, có phải là dự định đến chỉ để nhìn, không nói gì, chỉ đứng nhìn nhau nước mắt rưng rưng thế này thôi hả? Định nhìn thế này đến bao giờ?”Tô Phiếm đem ánh mắt bố thí một cái cho người nào đó, mỉm cười quăng đi Mục Thiên Chương, ghi nhớ chuyện một mình y tự đi đón A Trạm, sau đó nói với Tô Trạm “A Trạm.”Một tiếng kêu này trong thời kỳ thay đổi giọng nói, nhưng chưa từng thay đổi màu sắc, vẫn rõ ràng như cũ, nhiệt liệt đến nỗi khiến cho Tô Trạm vừa nghe liền cảm thấy đỏ Trạm tiến lên vài bước, nhìn chăm chú vào ánh mắt của Tô Phiếm dịu dàng như trước, hít sâu một hơi nói “A Phiếm, em trở về rồi.”Tô Phiếm gật gật đầu, y chỉ cảm thấy lòng bàn tay mình nóng lên, nhưng vẫn chậm rãi vịn vào bả vai gầy gò của Tô Trạm, chỉ cảm thấy lúc đầu em trai giống như một tờ giấy trắng liền thoắt cái đã lớn rồi, mà mình đã bỏ lỡ mười năm của hắn, “Ừ, anh đến đón em về nhà.”Tô Trạm mỉm cười, nụ cười này gợi lên vô số tâm tư của Tô Phiếm, sự vui sướng khi được gặp lại, sự nhớ nhung nhiều năm không gặp có thể đền bù, y mặc dù muốn kiềm chế, nhưng cho tới bây giờ hành động phía sau lần này lại đi trước suy nghĩ, Tô Phiếm giống như động tác đã từng làm rất nhiều lần trong mộng, chỉ là dang tay ra đem Tô Trạm ôm vào trong lòng của này y vô cùng nhớ nhung. Y bỗng nhiên sinh ra một sự kích thích, một sự kích thích hận không thể đem đối phương hoà vào trong thân thể, khát vọng mãnh liệt giống như quái thú giương nanh múa vuốt muốn đem hắn chiếm đoạt, tình cảm nóng bỏng không chỗ phát tiết, chỉ cảm thấy cho dù đem Tô Trạm từng miếng từng miếng nuốt vào trong bụng cũng khó có thể ngừng Tòng Gia từ trước đến giờ chưa từng thấy qua đại thiếu có hành động nào khác người, ở một bên nhìn hai anh em bình tĩnh mà ôm nhau, chỉ cảm thấy nhị thiếu vẫn ảnh hưởng đến đại thiếu giống như lúc nhỏ vậy. Mà Mục Thiên Chương khiêu mi một cái, trong lòng nghĩ, chính mình đây là ra tay hay là không ra tay đây?Tô Trạm không nghĩ tới anh trai nhà mình tình cảm vẫn luôn đặt trong lòng vậy mà sẽ ở trong dòng người qua lại liền ôm lấy mình, mặc dù tình cảm của bọn họ bây giờ rất tốt, nhưng mà bị Tô Phiếm ôm lấy hắn vẫn cảm thấy có chút không được tự nhiên, hơn nữa, Tô Phiếm đây là làm sao vậy, ôm chặt thế này làm là hắn vô cùng không phối hợp bầu không khí mà hừ nói “A Phiếm, em không phải là kêu anh ở nhà đợi sao? Không cần trực tiếp chạy đến đây, phiền phức lắm a.” Kỳ thực còn có một câu nguy hiểm hơn, chỉ có điều Tô Trạm cũng không muốn nói Thiên Chương rất biết thời cơ mà đem ba lô của Tô Trạm lôi kéo qua, ngay cả người của Tô Trạm cũng kéo ra từ trong lòng của Tô Phiếm, tỏ ý Nghiêm Tòng Gia đem hành lý của Tô Trạm đón Phiếm mỉm cười nhìn Mục Thiên Chương kéo em trai đi, mà sau đó điềm đạm trả lời nói “Anh đợi không kịp, lại nói, từ nhà đến Yangon cũng không có xa bao nhiêu, không có chuyện gì.”Nghiêm Tòng Gia lúc này mới từ phía sau đi lên, cung kính có lễ mà mỉm cười nói “Nhị thiếu.” Tô Trạm lúc này mới nâng mắt đánh giá người đan xem giữa thanh niên và thiếu niên trước mặt, mặc áo sơ mi kaki cùng với quần tây, sạch sẽ nhanh nhẹn, hoàn toàn không có cách nào đem y liên hệ với Tiểu Đậu Đinh mà năm đó nước mắt nước mũi ôm lấy chân của Tô Phiếm, “A, cậu không phải là tiểu tử thối năm đó bị một câu nói của tôi liền doạ cho phát khóc sao! Cậu lúc trước thích khóc lắm a.”Nhị thiếu nào đó xa cách mười năm trở về nhà, mặc dù trên mặt giả vờ trấn định, nhưng mà sự vui sướng và thoải mái trong lòng trước nay chưa từng có, thấy được Mục Thiên Chương và Tô Phiếm càng cảm thấy thoáng cái đã trở lại lúc còn là những đứa con nít, ngay cả Nghiêm Tòng Gia mà lúc đó mình ăn hiếp cũng vô cùng thuận mắt. Nhưng mà Tô Trạm giống như đối đãi với Mục Thiên Chương, lời nói của tên gia hoả này thường thường không êm tai như Tòng Gia nhìn nhị thiếu trước mắt hoàn toàn xa lạ nhưng vẫn có ba phần giống với đại thiếu, nghe được câu đầu tiên của y liền nói đến chuyện khi còn là con nít, cũng nhịn không được mà mặt đỏ một cái, “Nhị thiếu, vẫn thích nói đùa như lúc còn nhỏ vậy.”Tô Phiếm nhìn em trai tươi cười sống động, mặc dù trải qua mười năm xa cách gia đình thực sự khiến cho hắn chững chạc lên không ít, nhưng mà giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời, sự bướng bỉnh bên trong vẫn không giảm, liếc nhìn Nghiêm Tòng Gia mặt mày lúng túng, y cũng nhớ đến chuyện xưa của ba người khi còn là con nít, vui vẻ dạt dào mà nói “Được rồi A Trạm, sao lại vẫn giống như lúc nhỏ thích khi dễ Tòng Gia như thế, đã lớn rồi đó.”Tuy nói là vì bảo vệ mình mà mang theo chút trách cứ, nhưng Nghiêm Tòng Gia lại không chút nào nghe ra được ngữ khí trách cứ, có chỉ là tràn đầy sự cưng chiều.+++++++++++Đợi khi ra khỏi sân bay, Tô Trạm vốn tưởng rằng chỉ có bốn người bọn họ, không ngờ đến tuỳ tùng của Tô gia cùng với tuỳ tùng mà Mục Thiên Chương mang theo, tổng cộng một đám người cũng phải tới mấy chiếc xe. Nghĩ tới đời trước đến đâu cũng mang theo một đám người, Tô Trạm mười năm đến đâu đều là đơn thương độc mã cảm thấy trận thế này vừa quen thuộc lại vừa xa Phiếm đặc biệt đặt bàn ở một nhà hàng kiểu Trung Quốc tốt nhất trong thành phố Yangon, mặc dù nhiều hơn một vị khách mà mình không hề muốn thấy mặt. Nhưng mà đồ ăn vừa được mang lên, Tô Trạm thấy anh trai vẫn luôn mang theo nụ cười trên mặt, không vui nói “Món ăn này, em không phải nói là không thể ăn gừng sao?” Người phục vụ vừa định giải thích, Tô Phiếm lập tức vẫy vẫy tay nói “Trả lại, làm lại.” Sau đó lại tỉ mỉ dặn dò một lần – Cố gắng làm khẩu vị thanh đạm một chút, cà ri không cần nhiều, không được cay, không được ngọt, điều quan trọng nhất là không bỏ tỏi và gừng, bột nghệ cũng không Trạm bị một chuỗi cấm kỵ này của y làm cho sửng sốt một chút, bởi vì những thứ này đều là thói quen của mình, đặc biệt là gừng, y lúc ăn phải gừng thì toàn thân sẽ bị nổi da gà, hận không thể đi đánh răng sạch sẽ một Trạm có chút bất đắc dĩ “A Phiếm, em sao cũng được. Không cần phải làm lại lần nữa, phiền lắm.”Mục Thiên Chương ngước mắt nhìn Tô Trạm một cái “Em lúc còn nhỏ cũng không phải là người tuỳ tiện.” Tô Phiếm nhướng mi, y thế nhưng không quên em trai được nuông chiều từ bé này của mình được nuông chiều biết bao nhiêu, lúc trước trong nhà có một đầu bếp mới, là người Tứ Xuyên, bữa đầu tiên đã làm toàn những món có vị cay Tứ Xuyên, Tô Trạm chỉ nếm thử một miếng liền lập tức đẩy đũa không ăn. Kết quả là người một nhà cùng nhau đợi đầu bếp làm lại các món mới một lần hai người dùng vẻ mặt không tin tưởng nhìn mình, Tô Trạm không chút nghĩ ngợi trả lời “Anh nếu như đã từng bị đói, thì sẽ biết có cái gì thì ăn cái đó…” Lời còn chưa nói xong, thấy vẻ mặt Tô Phiếm trầm xuống cắt ngang lời của mình nói “Em tiểu tử này tiền sinh hoạt phí anh cho em đâu, sau lại không có tiền ăn cơm?”Tô Trạm lập tức hối hận mình nhất thời lỡ miệng, đành phải làm vẻ mặt ghét bỏ Tô Phiếm chuyện nhỏ xé ra to, “Cũng không phải, chính là lúc còn nhỏ ở trong nhà người ta không nghe lời, bị bỏ đói vài bữa mà thôi.”Tô Trạm nói một cách hời hợt qua loa, Tô Phiếm lại là nghe được thì cuộn trào mãnh liệt — Những ngày tháng ăn nhờ ở đậu không hề trôi qua một cách dễ dàng, cha mẹ từ nhỏ đã nuông chiều em trai, chính mình tâm tâm niệm niệm yêu thương bảo vệ em trai còn không kịp, chuyển đến ở trong nhà của những người xa lạ, sao lại có thể không có những ngày tháng ăn khổ chứ? Tô Phiếm không biết Tô Trạm đã từng trải qua những gì, lại cào rớt một lớp da của Tô gia nhị thiếu gia được nuông chiều từ Trạm vừa định nói chút gì đó an ủi anh trai nhà mình chuyện bé xé ra to, lại chỉ thấy Tô Phiếm mỉm cười với hắn một cái, sau đó ngữ khí lại rất kiên định “Đã về nhà rồi, vậy thì tiếp tục xoi mói đi. Anh tuyệt đối không cho phép em trai của anh tuỳ tuỳ tiện tiện đâu.”Mục Thiên Chương thản nhiên gắp một đũa thức ăn cho mình, trong lòng nghĩ Tô Phiếm sốt ruột bảo vệ em trai nhưng ít ra có Tô Trạm chịu Trạm không nói gì mà bĩu môi một cái, quyết định không đếm xỉa đến Tô Phiếm đã bao nhiêu năm rồi hận không thể đem tất cả tình cảm đều bổ sung vào. Tô Phiếm trầm mặc, mà Mục Thiên Chương buổi trưa đã ăn cùng Tô Trạm một bữa, ngược lại tương đối hoạt bát, vừa ăn vừa gắp đồ ăn cho Tô Trạm, vừa có thể hỏi thăm cuộc sống mấy năm nay của Tô Trạm. Những điều Tô Trạm nói đều là những điều mà Tô Phiếm biết, cũng không nói chen vào, chỉ ở một bên nghe hai người bọn họ nói chuyện với nhau, một bên chú ý Tô Trạm chạm đũa vào món ăn nào nhiều một chút, chỉ nghĩ rằng, khẩu vị của em trai ngược lại không khác lắm so với lúc này khiến cho Tô Trạm rất có một loại cảm giác chính mình bị hai người đút ăn, người nào đó từ trong trạng thái vùi đầu miệt mài ăn thoát ra, ngẩng đầu liền thấy Mục Thiên Chương và anh trai của mình cùng với Nghiêm Tòng Gia ngồi bên cạnh Tô Phiếm đều nhìn mình ăn. Nghiêm Tòng Gia mặc dù chỉ là người đi theo bên cạnh Tô Phiếm, nhưng mà bởi vì từ nhỏ đã cùng Tô Phiếm lớn lên, tình cảm không bình thường, lại không có người ngoài nên cũng tuỳ ý ngồi Tòng Gia lại chú ý đến đại thiếu từ lúc ngồi xuống tổng cộng ăn được vài đũa, thời gian còn lại không phải là nhìn nhị thiếu thì chính là gắp đồ ăn cho nhị thiếu. Thỉnh thoảng lại dựa theo khẩu vị của Tô Phiếm mà thay y gắp thức ăn. Nói đúng ra, y và Tô Phiếm mới được coi như là chân chính cùng nhau lớn lên, thời gian y và Tô Phiếm ở cùng nhau nhiều hơn thời gian mà Tô Phiếm và Tô Trạm ở cùng nhau. Mà cảm tình giữa hai người bọn họ tốt hơn nữa, cũng vẫn không bằng nhị thiếu gia vừa mới trở lại.Mã Ai yo, sao Mã cảm thấy chỗ này có gian tình í bà con??? Có ai nghĩ giống Mã không? Chúng ta mới loại bỏ được 1 Mục Thiên Chương thì bây giờ lại tới 1 Nghiêm Tòng Gia.Tô nhị thiếu cau mày, dường như bị người ta đứng xem mình ăn rất không thoải mái, “Nhìn tôi làm gì, các người ăn đi a. A Phiếm, anh cũng gắp thức ăn cho Nghiêm Tòng Gia đi, em tự mình ăn. Mục Thiên Chương, anh còn nói chuyện không ăn nữa, thì tôi sẽ dán miệng anh lại đó.”Mục Thiên Chương chỉ cười một tiếng, sau đó trêu ghẹo nói “Có mắt thì đủ rồi, nhìn Tô nhị thiếu của chúng ta, anh liền nghĩ đến một từ xinh đẹp thanh tú, no rồi.”Tô Trạm xụ mặt hừ một tiếng, cảm thấy mình quả nhiên không thể so bì với Mục Thiên Chương, y hể mở miệng là có thể nói chết người Phiếm mỉm cười giảng hoà “Được rồi Thiên Chương, cậu để A Trạm ăn cơm đi, lần này là tôi mời khách, nếu như khiến cho A Trạm giận nữa, tôi không định mời cậu nữa đâu.”Mục Thiên Chương mỉm cười dựa vào phía sau một chút đổi đối tượng trêu chọc “Tô đại thiếu thật sự là càng ngày càng hẹp hòi, một bữa cơm cũng tiếc.” Tô Phiếm nghe lời nói của Mục Thiên Chương chỉ là cười mà không nói gì. Tô Trạm vừa nhai nhai nuốt nuốt vừa nhìn Tô Phiếm và Mục Thiên CHương đã cùng nhau lớn lên, một người thì cười một cách kín đáo, một người thì cười đến tinh thần hăng hái, hai người đều là những nhân vật tài năng xuất chúng, một người anh trai của mình, một người là bạn từ lúc còn nhỏ, có thể làm bạn với nhau vẫn có thể xem là một chuyện đã trở về, bọn họ vẫn còn ở đây, vô cùng tốt đẹp.++++++Ban đêm làn gió nhẹ nhàng cuốn theo khí nóng của mùa hạ, lướt qua chiếc xe đang chạy. Tô Trạm bởi vì thật sự chịu không nổi sự trêu đùa của Mục Thiên Chương, thế là quả quyết ngồi vào chỗ cạnh tài xế. Dứt khoát nhường chỗ cho Tô Phiếm và Mục Thiên Chương tương thân tương ái mà tranh xe Tô Trạm liền cầm lấy một tờ báo mà tuỳ tiện lật xem, từ gốc độ của Tô Phiếm nhìn sang vừa lúc thấy được lông mi ngăn nắp đẹp đẽ của em trai từ trong kính chiếu hậu, ánh mắt rủ xuống, im lặng mà ngoan ngoãn. Lúc đầu là đứa nhỏ hung hăng càn quấy, bướng bỉnh phá phách thoáng chốc đã lớn thế này rồi, ngược lại cả người đều trở nên nội liễm. Y nhớ đến chính mình lúc còn nhỏ cảm thấy Tô Trạm lúc ngủ là dễ nhìn nhất, bởi vì lúc ngủ Tô Trạm sẽ không mắng nhiếc y, không có ý tốt mà dùng đôi mắt xinh đẹp đó trừng y, thoạt nhìn quả thực chính là thiên sứ ngủ có điều em trai nhìn thì an tĩnh nội liễm, Tô Phiếm lại bỗng nhiên nhớ tới cái dáng vẻ nổi trận lôi đình lúc còn nhỏ của hắn, mặt mũi như tranh vẽ cũng theo đó mà sinh động hẳn lên, tràn đầy sức sống. Năm tháng đều hiện lên rõ ràng, những cảnh tượng đó và người trong trí nhớ từ trước đến giờ chưa từng phai màu. Tô Phiếm nhìn chằm chằm vào Tô Trạm trong kính chiếu hậu, chỉ cảm thấy yên tâm không thôi, hắn cuối cùng cũng trở về rồi, rõ ràng sinh động mà đứng trước mặt mình, ăn cơm, mỉm cười, nói chuyện, không cần phải mỗi ngày phác hoạ hình ảnh trong đầu Thiên Chương liếc nhìn Tô Phiếm nhập thần, nghiêng đầu một chút, xoay đầu lại nhẹ nhàng nói “Tô đại thiếu, ánh mắt này của cậu thu lại một chút, tôi sao lại cảm thấy, cậu đây là muốn ăn người ta?”Tô Phiếm thở dài trong lòng nghĩ rằng, lúc ăn cơm thì nên đem Mục Thiên Chương đuổi đi. Bên trong Tô trạch có phòng được sửa lại thành phòng hồ bơi bên trong, thậm chí còn có nơi có suối nước nóng. Chỉ có điều cái bể tắm đó nước quá sâu, từ sau khi Tô Trạm té xuống nước, đối với Trường Giang, Hoàng Hà, hồ nước, Hải Hà, dòng suối, ao hồ… tất cả những thứ có liền quan đến nước, vợ chồng Tô thị đều càng thêm cẩn thận tỉ mỉ, cho nên cố ý lấy ra một căn phòng, đào một cái hồ nhỏ, dẫn nước ấm vào, chuyên môn dùng để trẻ con trong nhà tắm, nhiều nhất chỉ có thể đến thắt lưng của Tô Trạm, ngồi xuống, cũng chỉ không qua được cái cổ của tiểu Tô Trạm. Mà Chung Ý Ánh vẫn không quá yên tâm, cùng Trần Nghi Lan tiến vào căn phòng đó nhìn mấy đứa nhỏ tắm Trạm lại mặc kệ!Bị Tô Phiếm và Mục Thiên Chương nhìn dáng vẻ không mặc quần áo của mình cũng không sao cả, mọi người đều là con trai, uhm, mặc dù bây giờ đều là con trai, nhưng mà cũng không có gì quá lớn lao, mọi người có mình cũng có, mình không có, người ta cũng không có. Nhưng mà mẹ của mình và Mục Thiên Chương đi vào cùng, chuyện này là sao vậy a!Tô Trạm đời trước có rất nhiều dấu vết tội ác, nếu như nói ưu điểm duy nhất đó kỳ thực vẫn có — Chuyện nam nữ hết sức dè dặt, sinh hoạt cá nhân ngược lại rất sạch sẽ. Hắn cảm thấy con gái quá yếu đuối, cảm thấy mình vừa dùng lực một chút đều sẽ bóp nát. Bạn đối xử với nàng tốt bao nhiêu, Tô Trạm từ nhỏ đến lớn được cưng chiều, căn bản cũng không biết nên làm thế nào để đối xử tốt với người ta; Bạn đối với nàng xấu xa, hắn cảm thấy chính mình một đại nam nhân đi khi dễ một nữ nhân yếu đuối, thật sự là mất mặt. Hơn nữa, Tô Trạm có chút cũng theo Tô tướng quân, không cẩn thận đối với con gái lại là tính khí nóng nảy không chịu nổi, nói chuyện với con gái nhiều hơn vài câu liền không tự giác mà bắt đầu đỏ mặt, dứt khoát liền tiếp là, Tô Trạm trước khi chết, 28 tuổi còn chưa từng đứng đắn nói chuyện yêu đương, ngoại trừ vài nhân duyên mong manh ngắn ngủi. Người khác lúc đi chơi cùng con gái, hắn thì lại đang chơi bài bạc, uống rượu. Cho nên, dưới cái nhìn soi mói của hai người phụ nữ tắm rửa, Tô nhị thiếu ngay tại trận mặc kệ!Tô Phiếm và Mục Thiên Chương từ sớm đã cởi sạch trơn tuỳ ý cho người lám giúp bọn họ tắm rửa từ đầu đến chân, cũng sắp sạch sẽ rồi, liền không thể chờ đợi được nữa mà nhảy vào trong bể tắm. Nhưng mà, khiến cho Tô Trạm cảm thấy kỳ quái lại chính là, trên chân của Mục Thiên Chương lại luôn mang thấy hai người ở trong ao quẩy nước thì Tô Trạm gắt gao bám vào chân của mẹ của mình, mặc quần sóoc và áo thun ba lỗ, như thế nào cũng không chịu cởi ra! Chung Ý Ánh trước tiên là dùng giọng điệu ôn hoà dỗ một trận, ngay cả Trần Nghi Lan – Mẹ của Mục Thiên Chương cũng ngồi xổm xuống muốn khuyên Tô Trạm, mà người sau cứng đầu cứng cổ lắc lắc cái đầu nhỏ chính là không chịu buông tay. Chung Ý Ánh tính tình dễ chịu cũng không chịu nổi, cũng không biết cái tính cách cổ quái này của con trai mình lại từ chỗ nào không vừa ý.“Rốt cuộc là như thế nào? Con xem, A Phiếm và Chương Nhi đều sắp tắm xong rồi, con còn chưa tắm rửa, đợi cha con về rồi không kịp ăn cơm trưa đó.” Tô phu nhân giọng điệu mang theo một chút trách cứ mà Trạm mím môi uỷ khuất đến nổi có thể buộc đầu con lừa*, nhưng chính là không chịu buông tay. Hắn làm sao có thể nói ra đây? Lẽ nào phải nói với mẹ rằng, bởi vì hai người đều là phụ nữa, có hai người ở đây con tắm không được? Nhưng lời nói này lại không nói ra được, ba đứa con trai bây giờ đều là mấy đứa con nít lông cũng chả có, thấy mẹ của mình và Mục Thiên Chương đều không đem bọn họ xem là giống đực!* 苏湛憋屈地嘴巴都能拴头驴 Ai biết chỗ này edit thế nào, chỉ dùm Mã với!Tô Phiếm ở một bên nghiêng đầu cả người ướt sũng mà kêu Tô Trạm “Em trai, chúng ta tắm xong rồi, em mau xuống đây đi!” Mục Thiên Chương vốn là cả đầu đều chìm xuống nước, ộc ộc một tiếng cũng ngoi lên mặt nước, lau nước trên mặt một cái, nhìn Tô Trạm lại bắt đầu vẻ mặt không được tự nhiên, đột nhiên như hiểu ra được điều gì đó, thế là di chuyển đến mép hồ, trong mắt thoáng qua ý cười ranh mãnh “Dì Chung, mẹ, hai người ra ngoài đi. Hai người ở đây, A Trạm mới không chịu tắm đó!”Chung Ý Ánh nghe Mục Thiên Chương nói lại kinh ngạc mà hỏi Tô Trạm “Trạm Nhi con đây là đang xấu hổ sao? Con tiểu quỷ này mới bao nhiêu tuổi a, còn phân biệt nam nữ!” Nói đến vế sau lại nhịn không được mà mỉm cười, ngay cả Trần Nghi Lan đứng ở bên cạnh cũng mỉm cười theo, không nghĩ đến đứa nhỏ này bình thường chẳng ngại ngùng gì, lại cũng biết ngượng ngùng. Tô Phiếm thì càng che miệng mỉm là, Tô Trạm ôm lấy chân của mẹ nổi trận lôi đình, nhưng vẫn không còn cách nào khác mà kiềm chế không đỏ mặt “Con muốn tự mình tắm, hai người đều đi ra ngoài đi, đừng xem, đừng xem!” Nói rồi còn thật sự vươn tay đẩy mẹ hắn đi ra ngoài Ý Ánh không lay chuyển được hắn, nhẹ nhàng điểm lên ót hắn một cái, còn dặn dò Tô Phiếm, Mục Thiên Chương đừng quậy cùng Tô Trạm trong nước, sau khi dặn dò người làm trông coi Tô Trạm kỹ lưỡng, lúc này mới cùng Trần Nghi Lan đi ra cùng toàn bộ còn lại đều là Trạm thở phào nhẹ nhõm, vừa rồi cảm giác không được tự nhiên đã bay hết, cái áo may ô và quần lót ướt sũng dính vào người thoáng cái bị hắn lột xuống, lộ ra cánh tay nhỏ, cẳng chân nhỏ trắng trắng mềm mềm, quả thực là giống như được làm từ bánh trôi. Mục Thiên Chương nhìn chằm chằm thân thể nhỏ bé của Tô Trạm lộ ra, cảm thán một câu “Thật trắng, thật dễ nhìn.” Tô Phiếm lại không vui nổi, đi tới trước mặt Mục Thiên Chương che khuất tầm mắt của y, nói với Tô Trạm “Em trai, mau xuống tắm đi!”Tô Trạm không trả lời Tô Phiếm, ánh mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm vào suối nước nóng, nhìn một lát lại đi đến bên cạnh để cho người làm tắm rửa sạch sẽ tỉ mỉ cho mình một lần, mặc cho Tô Phiếm và Mục Thiên Chương kêu như thế nào hắn cũng không xuống. Thấy Tô Trạm không xuống, Tô Phiếm vốn muốn cùng em trai tắm rửa cũng cảm thấy vô vị, dứt khoát ra khỏi suối nước nóng cũng không lạnh, thế là trèo lên, lạch cạch lạch cạch chạy đến bên cạnh Tô Trạm, để cho người làm lui qua một bên, “A Trạm, anh trai giúp em gội đầu!” Tô Trạm ngồi trên cái ghế nhỏ mặc cho Tô Phiếm bắt đầu thoa xà phòng ra, tay của Tô Phiếm nhỏ nhỏ, mềm mềm, lực đạo cũng không đủ, nhưng mà lại ấm áp mềm mại, giống như là sợ đụng hư mình vậy, ngược lại cũng thoải mái. Thẳng đến khi chính mình cảm thấy buồn ngủ, đang nửa mở nửa nhắm mắt mà hưởng thụ sự phục vụ của Tô Phiếm, bỗng trên người bị ướt một trận, lại là Mục Thiên Chương cũng đi lên, trong tay đang cầm cái gáo múc nước “Em trai Tô Trạm, anh cũng giúp em tắm rửa!”Tô Trạm ngược lại tỏ vẻ tỉnh táo ngồi thẳng dậy, làm như chuyện đương nhiên mà chuẩn bị hưởng thụ sự phục vụ của hai người — Trực tiếp đem Tô Phiếm và Mục Thiên Chương tưởng tượng thành công nhân tắm rửa. Uhm, hai đứa nhỏ này nếu như đi làm công ở nhà tắm, vẫn là có thể lăn lộn kiếm ăn, đại thiếu gia chín tuổi nào đó trong lòng nghĩ như vậy.Mã Tui bó tay với ẻm rồi!Mục Thiên Chương chỉ cảm thấy cả người Tô Trạm mềm mềm nộn nộn, quả thực là trơn không nhám tay, giống như là tơ lụa trắng như tuyết thượng hạng. Màu da của Tô Trạm giống như màu da của Chung Ý Ánh, không giống với Tô Phiếm trắng nõn thanh tú, mà là một loại trắng ngà như ngà voi, tôn lên khuôn mặt lấm tấm nước lại hiện ra trắng đen rõ ràng, hai loại màu sắc đơn giản, lại làm cho người ta có một loại cảm giác tươi đẹp. Mục Thiên Chương chỉ cảm thấy Tô Trạm thoạt nhìn giống như một con búp bê trắng như tuyết, nhưng trái lại trong lòng ngứa ngáy, rất muốn cắn một phát trên cánh tay nhỏ nhỏ mềm mềm trong veo của Tô Trạm. Chỉ có điều, hắn giống Tô Phiếm, hai người đều là thân thể gầy teo yếu ớt, còn không chắc khoẻ bằng Trạm đang híp mắt giống như mèo con lười biếng hưởng thụ chủ nhân vuốt ve, cảm thấy Tô Phiếm đấm bóp da đầu thật không tệ, Mục Thiên Chương thì, rửa cũng đủ tỉ mỉ, rất là hài lòng. Mà Mục Thiên Chương tắm rửa sạch sẽ nửa người trên của Tô Trạm, ánh mắt lại di chuyển xuống dưới, trộm nhìn vật nhỏ màu hồng nhạt giữa hai chân của bé trai lại nổi lên tâm tư chơi đó, người nào đó đang hưởng thụ sự phục vụ bất thình lình bị Mục Thiên Chương nắm lấy chỗ yếu, mạnh mở mắt ra, sắc mặt đỏ lên cả giận nói với Mục Thiên Chương “Mục Thiên Chương, tên khốn nạn! Buông ra, ở đây không cần anh rửa!” Mặc dù thân thể của hắn vẫn chỉ là búp bê 9 tuổi, nhưng mà thân là con trai, thứ quan trọng nhất bị người ta nắm lấy cũng là chuyện khiến cho người ta khó mà chịu Thiên Chương lại cười hì hì mà nhéo cái chỗ mềm mềm như con sâu nhỏ đó không buông tay, “Mẹ anh nói, chỗ này là chỗ quan trọng nhất của con trai, nên phải tắm rửa sạch sẽ anh trai em giúp em rửa.”Tô Trạm kiềm nén đến khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, đáng tiếc Mục Thiên Chương sức lực lớn hơn hắn, hắn lại không dám trực tiếp nhúc nhích thân thể, cứng ngắc mà đem tiểu kê kê từ trong tay y lôi ra ngoài, nâng tay đẩy Mục Thiên Chương là đùa giỡn lưu manh ngay trước mặt hắn phải không! Nói như thế nào thì nội tâm của Tô Trạm cũng là một người nam nhân trưởng thành, bị một đứa con nít 10 tuổi túm tiểu kê kê của mình thật sự là quá mất mặt rồi!May mà Tô Phiếm bảo hộ em trai nóng lòng, để cái gáo múc nước xuống giúp em trai đẩy Mục Thiên Chương ra, người sau lúc này mới buông tay. Tô Trạm vừa cúi đầu xuống, lúc này mới phát hiện, tiểu kê kê đáng thương của mình không hề tức giận mà nằm giữa hai chân, vốn là da thịt rất non nớt, bị Mục Thiên Chương nhéo vài cái, ngược lại giống như tiểu kê kho tàu, thấy được Tô Trạm hận không thể cúi đầu thổi thổi tiểu kê kê của mình.“ĐCM! Nếu như không thể dùng được, bản thiếu gia sẽ đem đồ của anh phế luôn!” Tô Trạm cắn răng nghiến lợi mà hướng Mục Thiên Chương cười đến ranh mãnh nói. Tô Phiếm vẫn chỉ là một đứa con nít cái gì cũng không hiểu, cúi đầu liếc nhìn, chính là hơi đỏ một chút, chắc hẳn là không có bị kéo đứt đâu, thở phào nhẹ nhõm ung dung nói “Em trai, chắc hẳn vẫn có thể dùng được mà, không tin em đến nhà vệ sinh đi tè thử xem.” Theo như Tô Phiếm thấy, tác dụng của cái chỗ đó chính là quyết định ở chỗ đi Trạm nghe lời giải đáp của Tô Phiếm, trong lòng quả nhiên vẫn chỉ là đứa con nít miệng còn hôi sửa, tác dụng của cái chỗ này rất lớn đó! Nhưng cũng chỉ có thể đỏ mặt không biết trả lời như thế nào, đơn giản hung dữ trừng mắt nhìn Mục Thiên Chương mà hừ hừ. Chỉ có điều mặt mày của hắn dễ nhìn, trừng lên chỉ làm cho Mục Thiên Chương cảm thấy dáng vẻ tức giận của Tô Trạm càng thêm đáng Thiên Chương ngược lại hiểu chuyện, thần bí hề hề mỉm cười “Có thể dùng hay không, còn chưa biết đâu, haha.”Tô Trạm lỗ mũi tức giận mà hừ một tiếng, liếc Mục Thiên Chương trần như nhộng một cái, cái chỗ đó mặc dù còn chưa trổ mã, không biết có phải là bởi vì nguyên nhân tuổi tác vẫn lớn hơn một chút hay không, mà lại so với mình và Tô Phiếm còn lớn hơn một chút, tương lai tiền đồ sáng lạn. Mang theo giọng điệu của con nít trong trẻo mà cảnh cáo rằng “Thì sẽ đem của anh phế đi! Tránh khỏi sau này gây tai hoạ!”Tô Trạm sau khi đoạt lại bảo bối của mình cuối cùng cũng an tâm, hắn đối với bí mật của Mục Thiên Chương đã để ý từ rất lâu — Đó chính là, Mục Thiên Chương bất kể lúc nào cũng phải mang một đôi vớ màu trắng và thật dày, thời tiết ở Miến Điện rất nóng, ngoại trừ trường hợp chính thức, thì ngay cả Chung Ý Ánh luôn nói phép tắc, trọng gia giáo cũng đồng ý để cho hai anh em họ mang giày xăng đan, mà không phải là trang phục vớ trắng giày da trước có mấy lần bọn họ chơi trong phòng trẻ em và trong phòng của Tô Trạm, Mục Thiên Chương cũng không cởi vớ ra, khí trời nóng nực, hắn nhìn còn thấy nóng thay Mục Thiên Chương. Nhưng mà, Tô Trạm cho rằng đó chỉ là do Mục Thiên Chương thích mà thôi. Cũng giống như có vài đứa con nít thích ăn thịt không thích ăn rau thấy Mục Thiên Chương tắm rửa xong rồi, vớ vừa dày vừa ướt sủng mà vẫn còn dính vào chân không chịu cởi ra, Tô Trạm lần này thấy kì lạ, chỉ vào chân Mục Thiên Chương nói “Mục Thiên Chương, anh làm gì mà mang vớ cả ngày vậy? Cởi ra đi!”Mục Thiên Chương vốn dĩ còn cùng hai anh em Tô gia cười hì hì chơi đùa, thần sắc lại bỗng chốc thay đổi, vẻ mặt hiện lên vẻ lo lắng. Y buông tay Tô Trạm ra, đứng dậy lạnh nhạt nói “Không có, chính là thích mang thôi. Chúng ta đi ra ngoài đi, phải ăn cơm nữa.”Tô Phiếm và Tô Trạm ngược lại cùng nhau không nghe theo và không buông tha. Tô đại thiếu gia thậm chí còn nhớ đến câu chuyện quấn chân mà mẹ cả đã kể cho y nghe, “A, Mục Thiên Chương, chân của anh có phải là cũng bị quấn lại không! Cho nên cả ngày đều mang vớ, không dám cho chúng ta xem.”“Tô Phiếm, nói bậy bạ gì đó, con gái mới quấn chân!” Tô Trạm rất hứng thú mà trừng mắt nhìn vào đôi vớ của Mục Thiên Chương Thiên Chương lại bỗng nhiên mỉm cười “Hai người thật sự muốn xem?”“Đúng, muốn xem.” Người nào đó và anh trai của mình đều là một dáng vẻ tràn đầy lòng hiếu kỳ mà gật gật đầu, trong lòng nghĩ, tiểu kê kê của lão tử cũng bị ngươi nhéo cả nửa ngày rồi, nhìn chân của ngươi thì tính là cái gì mặt của Mục Thiên Chương đã khôi phục lại như bình thường, khoé miệng cười không đứng đắn, y cởi vớ trên chân phải xuống, vứt qua một bên. Tô Trạm và Tô Phiếm tập trung nhìn chằm chằm, ngược lại muốn “xuỵt” y một chút — Chân trắng nõn béo béo, đầu ngón chân rất dài, có một loại cảm giác không giấu được mà muốn cố gắng sinh Trạm bĩu môi một cái, trong lòng nghĩ, đứa nhỏ này cố tỏ ra vẻ huyền bí làm cái gì chứ, “Lại không phải chân của thiên kim đại gia, anh giấu –“Lời Tô Trạm còn chưa dứt, đã nghe thấy một tiếng kinh ngạc của Tô Phiếm–Chỉ thấy mắt cá chân trái của Mục Thiên Chương bị bỏng đến nỗi da dẻ hỏng bét, có chỗ bị bỏng lại có chỗ không bị bỏng đan xen nhau, màu sắc trắng, hồng, đen làm cho chân trái của y quả thật khiến cho người ta nhìn không nổi, mang theo một sự khủng bố dữ tợn. Mà đầu ngón chân vốn là nên giống chân phải, trắng nõn đáng yêu, đều bị xoắn xuýt, giống như là người lùn chưa trưởng thành, mà ngón chân út chỉ còn lại một nào, y cả ngày đều mang vớ không cởi Tô Phiếm và Tô Trạm đều bị chân của mình doạ đến, Mục Thiên Chương ngược lại đối với phản ứng của bọn họ không quá để ý, ai thấy được chân trái của y phỏng chừng đều là cái dáng vẻ này, anh em Tô gia xem như là sức chịu đựng tốt rồi.“Sao lại bỏng thành như vậy?” Tô Phiếm mặc dù không thích Mục Thiên Chương đoạt em trai của mình, nhưng mà thấy chân y như vậy, y cũng rất không thể tiếp thu, đây ắt hẳn là rất đau đi?Mục Thiên Chương chỉ mỉm cười, cả người đều trần như nhộng, cơ thể trắng nõn thon dài, so với chân trái dữ tợn tạo thành sự đối lập hoàn toàn.“Lúc mình một tuổi, anh cả còn chưa hiểu chuyện lắm, cùng mình chơi đùa, muốn đem mình ném vào trong nồi nấu thuốc phiện. Chỉ có điều, may mà chỉ ném một chân vào.” Mục Thiên Chương hời hợt mà kể, một bên mang vớ Trạm trong lòng nghĩ, Mục Thiên Chương và Trần Nghi Lan nếu không phải thành tinh mà nói, có lẽ cũng sống không tới bây giờ. Nghiêm Tòng Gia thấy Tô Phiếm nắm chặt Phật châu trong tay, lại rất nhanh liền buông ra. Trên khuôn mặt trắng ngần trơn bóng vẫn như cũ ôn hoà đầy ý cười lại bị sự nghiêm nghị thay thế, nhưng mà đó cũng chỉ là thoáng qua. Ánh mắt của y vừa chuyển, giả vờ nhẹ nhàng mỉm cười nói “Đại thiếu, tôi đã nói không cần gấp gáp trở về, cậu thấy nhị thiếu đi chơi rất vui vẻ.” Mã Mọi người thấy gì không, câu thoại đốt nhà kinh điển của các tiểu tam đấy. Mới đầu chương mà tức lộn ruột hà.Tô Trạm lúc ra ngoài đương nhiên là có vệ sĩ đi theo, Mạnh Cảm cũng có nhân viên liên lạc của quân đội Tô gia, cho nên, Tô Phiếm vừa đến Mạnh Quả cơm tối cũng chưa kịp ăn liền trực tiếp đến bờ sông. Nào ngờ vừa đến liền thấy được một vở kịch hay như rất nhanh liền cập bờ, Mục Thiên Chương vẻ mặt không có chuyện gì, giả vờ như ngẩng đầu nhìn ngôi sao trên bầu trời, rất tự nhiên mà chào hỏi Tô Phiếm “Tối hôm nay thời tiết rất tốt a, Tô Phiếm, cậu không phải là đi Ban Dương sao, sao lại chưa tới mấy ngày lại về rồi.”Tô Trạm luống cuống tay chân mang giày, lúc này hận không thể một chân đạp Mục Thiên Chương xuống Phiếm vân đạm phong khinh mà mỉm cười, dường như căn bản không thấy một màn vừa nảy, cũng làm như không có chuyện gì xảy ra mà nói chuyện với Mục Thiên Chương “Công việc đều làm xong rồi, dứt khoát liền quay về, vừa lúc ngừng ở Mạnh Cảm, nghe nói cậu dẫn A Trạm ra ngoài chơi, thuận tiện đón hắn về nhà.”“Đồ lần này như thế nào? Khi nào thì lấy hàng hoá.” Mục Thiên Chương trực tiếp Trạm ở bên cạnh chống tai lắng nghe, trong lòng nghĩ, Tô gia của mình mua vũ khí tiếp viện thì mắc mớ gì đến Mục Thiên Chương, lẽ nào tên gia hoả này cũng xuất ra một phần nhưng mà y mua súng ống đạn dược làm chi?“Đầu tháng sau hẳn là có thể.” Tô Phiếm nhàn nhạt liếc một cái đến Tô Trạm đang ngồi bên mép thuyền chiến đấu với dây giày, cũng không muốn tiếp tục chủ đề Trạm loạn thất bát tao mà thắt dây giày xong liền chuẩn bị đứng lên, chỉ thấy Tô Phiếm lại đột nhiên ngồi xổm người xuống, đè lại chân của hắn, kéo dây giày ra, ngón tay thon dài lại linh hoạt thắt lại một cái nơ cân đối có thể nói là hoàn mỹ, “Lúc còn nhỏ chính là thắt loạn, sao bây giờ cũng như vậy.”Thái độ của Tô Phiếm rất dịu dàng tự nhiên, nhưng mà lại khiến cho Tô Trạm thoáng cái không hiểu sao lại chột dạ, hắn thậm chí nghĩ rằng đời trước lúc mình bị nhốt dưới tầng hầm, Tô Phiếm cũng là bắt lấy chân mình như vậy, còn tự tay rửa sạch, lúc này y cũng là ngồi xổm trước mặt mình như vậy, hơi cúi thấp đầu, chỉ thấy được khuôn mặt ấm áp, thoáng như ánh sao rơi vào giữa chân biết sao tư thế lúc này tương tự như vậy, Tô Trạm cảm thấy vừa hoảng sợ vừa rối loạn, thoáng cái rút trở về, ấp úng nói “Không sao đâu, chỉ cần không lỏng lẻo tuột ra là được rồi.” Hắn chỉ cảm thấy lỗ tai đều muốn nóng Phiếm tự nhiên mà kéo tay Tô Trạm xuống, nhẹ nhàng kéo người hắn về phía mình, giống như em trai nhỏ dắt ra cửa ham chơi quên luôn thời gian, “Tôi thay A Trạm cám ơn, nhưng mà, sau này vẫn là đừng mang A Trạm đến ven sông, trong mệnh của hắn kị nước. Chúng tôi đi trước đây.” Trong lòng của Tô gia đại thiếu gia có một quyển sổ nhỏ, lúc này lại vẽ cho Mục Thiên Chương một nét.Mã Ý là ảnh ghim rồi đó!Mục Thiên Chương không cho là đúng mà mỉm cười, trong mắt loé lên một tia bỡn cợt, “Được, lần sau lại đến chỗ chơi khác. Đúng rồi, A Trạm, trở về lấy chút thuốc xoa xoa cổ một chút, muỗi cắn vài chỗ đó.”Tô Phiếm lúc này mới đem tầm mắt chú ý đến cổ áo sơ mi hơi buông lỏng của người nào đó, chỉ thấy chỗ cái cổ và xương quai xanh rõ ràng có vài vết đỏ, được làn da trắng như tuyết tôn lên, hệt như vài đoá hoa đào rơi, xinh đẹp lại mang theo sự mập Trạm chỉ cảm thấy Tô Phiếm đang nắm tay mình đột nhiên nắm chặt, xém chút nữa là đem hắn bóp đau chết luôn, anh trai nhà hắn trên mặt không chút biểu tình, nhưng mà ánh mắt nhìn chằm chằm mình lại bộc phát sự tối tăm sâu thẳm nhìn không ra tâm trạng đó, người nào đó vẫn luôn không sợ trời, không sợ đất bộc phát sự chột dạ và bất an. Không biết tại sao, hắn thấy được Tô Phiếm trước sau như một ôn tồn lễ độ, phong độ nhanh nhẹn, ngay cả lúc đem mình dìm chết cũng có thể cười, lúc này vẫn như cũ là dáng vẻ không chút gợn sóng, hắn lại nhạy bén mà phát giác được sự tức giận của Tô Thiên Chương cm anh, chiếm tiện nghi của tôi còn muốn trắng trợn tuyên dương một phen, Tô Trạm chỉ xem Mục Thiên Chương đây là muốn sau khi bày tỏ với mình liền dự định từng bước một ép sát, ngay cả pháo đài của nhà hắn cũng dám đánh hạ. Tô Trạm lúc này đối với chuyện từng trải của Mục Thiên Chương vẫn có chút đồng cảm, nhất thời đối với người nào đó cười đến vô tội lại hơi đắc ý trong lòng im lặng mà hỏi thăm 18 đời tổ tông của y.“Ách, cái đó, A Phiếm, ở đây muỗi thật sự rất nhiều, chúng ta mau về nhà thôi.” Tô Trạm rất muốn đem cái tay đáng thương của mình từ trong tay Tô Phiếm rút ra, thuận tiện ở sau lưng Tô Phiếm hung hăng mà trừng Mục Thiên Chương một cái.“Cũng đúng, A Trạm da mềm, phải cẩn thận một chút. Tòng Gia, chúng ta đi thôi.” Tô Phiếm từ tốn mà nói một câu, liền buông tay Tô Trạm ra, gọi Nghiêm Tòng Gia ở một bên chuẩn bị lên câu nói này, tai sao Tô Trạm không khỏi cảm thấy, Tô Phiếm có một loại cảm giác đang nói… A Trạm da mềm khi sờ lên cảm giác rất thích… Đây rốt cuộc là chuyện gì vậy…Lúc Tô Phiếm vừa đến, vừa lúc thấy được Tô Trạm và Mục Thiên Chương đánh xong một quyền cuối cùng, em trai nhà mình còn thiếu chút nữa lảo đảo lắc lư mà ngã xuống nước, mà Mục Thiên Chương thì giơ tay ra chụp tới. Nghĩ đến hai người chẳng qua là vui đùa ầm ĩ, không có chuyện mà thấy được mấy cái vết tích trên người Tô Trạm, y chưa ăn qua thịt heo nhưng cũng đã thấy qua heo chạy, xem ra, mình vẫn là bỏ lỡ điều đến mình có khả năng bỏ qua những thứ nào đó, khoé môi Tô Phiếm nhếch lên, trực tiếp lên xe…Tô Trạm vừa thấy bóng lưng đó liền biết anh trai nhà mình giận rồi, còn bị quăng đi, nhất thời nhấc chân muốn trốn, nhưng mà vẫn không quên quay đầu nhỏ giọng nghiến răng nghiến lợi nói với Mục Thiên Chương, “Trở về rồi sẽ tính sổ với anh!”“Bất cứ lúc nào cũng hoan nghênh.” Mục Thiên Chương vểnh môi trưng ra bộ mặt vô sỉ mà trả lời.++++Người nào đó mặt than ngồi bên cạnh Tô Phiếm, mà Nghiêm Tòng Gia đang nói chuyện với Tô Phiếm, vì thế mà mình một câu cũng không chêm vào được.“Đại thiếu, nếu không thì trực tiếp ở Mạnh Cảm ăn cơm tối rồi hãy về, buổi trưa không kịp ăn cơm liền vội trở về, không chịu đựng được.” Nghiêm Tòng Gia ngồi ở chỗ cạnh tài xế quan tâm mà nói.“Không sao, Tiểu Gia, cậu nếu như cảm thấy đói có thể ăn một chút, tôi trở về trước đã, có chút mệt rồi.” Tô Trạm dùng dư quang liếc nhìn anh trai nhà mình đang ngồi bên cạnh, chỉ thấy Tô Phiếm ngón tay thon dài xoa xoa hai bên thái dương, lộ ra sự mệt mỏi khó thấy.“Không cần, nếu đại thiếu muốn trực tiếp trở về, vậy tôi cũng trở về.” Nghiêm Tòng Gia nói xong liền dặn dò tài xế trực tiếp lái về Mạnh Trạm trong lòng cổ vũ một chút, tiếp tục câu chuyện mà vội vàng hỏi Tô Phiếm “A Phiếm, cha nói anh không phải là ít nhất phải đi hai ngày sao, sao lại về sớm thế như vậy?”Tô Phiếm chậm rãi quay đầu nhìn Tô Trạm, mỉm cười nhẹ nhàng nói “Em rời nhà đã mười năm, lần này trở về nhiều nhất chỉ ở hai tháng liền phải trở về Mỹ học tiếp, anh lại không thể đi Mỹ cùng với em. Có thể ở nhà bồi em một ngày là một ngày, hai anh em chúng ta cùng nhau trò chuyện.”Vẻ mặt của Tô Phiếm có thể nói là nghiêm túc chân thành, tình nghĩa anh em trong lời nói tuyệt đối là chân thành ta thiết đến nỗi lập tức liền có thể cảm nhận được, vừa nghĩ đến Tô Phiếm ở bên ngoài công việc bận rộn, nhưng mà vừa bàn xong chuyện lại ngựa không ngừng vó mà chạy về nhà, mà mình lại cùng Mục Thiên Chương ra ngoài ăn ăn uống uống chạy loạn khắp nơi mà chơi, Tô Trạm thật sự cảm thấy áy hoả nào đó hoàn toàn là không chút nào bố trí phòng ngự, trong lòng nghĩ cái gì, đều treo hết lên trên mặt. Tô Phiếm mỉm cười quan sát vẻ mặt của Tô Trạm, quả nhiên, trên mặt của em trai thoáng hiện một tia ngượng ngùng và áy náy, hàng lông mi dài dài thoáng cái không có tinh thần, lặng lẽ rủ xuống, sự áy náy trong mắt lại cực kỳ rõ độ tốt, có thể tiêu tan một nửa tức Phiếm im lặng ở trong lòng xoay chuyển một chút tâm tư, trên mặt lại không biến sắc, giọng điệu vẫn là anh em quan tâm và trân trọng nên có, cùng với lời nói thành khẩn chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, “Anh biết em và Mục Thiên Chương quan hệ rất tốt, nhưng mà… A Trạm a, em năm nay chỉ mới qua sinh nhật 19 tuổi, tuy nói là vừa mới thành niên, nhưng cái gì là tình yêu, cái gì là tình bạn, phải phân biệt rõ ràng. Anh…”Người nào đó sống hai đời cộng lại rõ ràng đã gần nửa trăm, hiển nhiên không vui khi bị một người còn nhỏ hơn mình xem mình vừa mới thành niên, còn cái gì mà không phân biệt được, Tô Trạm lập tức cắt ngang lời nói của Tô Phiếm, tỏ rõ lập trường, “Thứ đơn giản thế này, em đương nhiên có thể phân biệt được!”Tô Phiếm vỗ về gật gật đầu “Được, được, được, phân rõ ràng, phân rõ ràng. Nếu như thật… Anh cảm thấy Mục Thiên Chương không phải là một người thích hợp để kết đôi, lại nói hai người đều là nam…”Tô Trạm lúc này vừa thẹn vừa giận, lập tức lỗ tai ửng đỏ, cứng cổ một lần nữa cắt ngang sự dạy dỗ ân cần của anh trai nhà mình, “Thối lắm! Lão tử mắt lệch mới nhìn trúng Mục Thiên Chương!”“Vậy trên người em, đây là…”“Đè em cưỡng hôn! Em lại sợ rớt xuống nước, không dám giãy dụa nhiều.” Tô Trạm nghiến răng nghiến lợi, nổi giận đùng đùng nói, chỉ cảm thấy giọng điệu và sắc mặt lúc này của Tô Phiếm, quả thật chính là đem mình và Mục Thiên Chương ghép thành một đôi, không cách nào chịu được!Hai ba câu liền đem chân tướng hỏi ra rõ ràng, Tô Phiếm nhìn em trai lỗ tai đỏ đỏ, ánh mắt phát sáng, giống như một con thú nhỏ vươn móng vuốt tức giận, vui mừng mỉm cười, như trấn an mà vươn tay sờ sờ vài cái trên cái đầu ngắn ngủn của Tô Trạm “Vậy thì tốt.” Xem ra, sự tình không phải hỏng bét như mà vừa nghĩ đến trên người Tô Trạm lưu lại vết tích, Tô Phiếm lại cảm thấy cứ bỏ qua một cách dễ dàng như thế cho em trai là không được. Vì thế một đường này cùng Tô Trạm tận lực bảo trì khoảng cách, không giống như lúc hai anh em ở cùng nhau những ngày qua, thân thiết và ăn ý không cách nào nói được. Ngược lại cùng Nghiêm Tòng Gia câu có câu không nói chuyện, mặc dù nói hai người xem như là quan hệ giữa cấp trên và cấp dưới, trái lại càng lộ vẻ thân thiết. Hai người thậm chí còn nói đến tình cảnh lúc Tô Phiếm 15, 16 tuổi cùng nhau đi chợ đêm ở Chiang Mai, đó là ký ức mà Tô Trạm và Tô Phiếm 10 năm chia ly không hề nhiên, hắn liền biết, Tô Phiếm cái tên gia hoả này rất ngang bướng, xem ra vẫn chưa hết Tòng Gia tự nhiên biết đại thiếu đây là tính toán thờ ơ với nhị thiếu, nhưng từ lúc y và Tô Phiếm tuổi tác càng lớn, đã rất ít khi có thể thảnh thơi nói chuyện giản dị như vậy, vì vậy cũng rất phối Trạm đầu tiên là ở bên cạnh lắng nghe, không dễ gì mới cùng Tô Phiếm không đến nơi đến chốn mà nói được hai câu, lại bị Nghiêm Tòng Gia đoạt chủ đề. Sau đó dứt khoát nhắm mắt lại, để cho hai người vui vẻ nói chuyện, vừa ngẩng đầu chuẩn bị nhắm mắt dưỡng thần có thể ngủ thì ngủ, mắt không thấy tâm không tình đại thiếu gia của Tô Trạm cũng dâng lên… Đều đem tôi làm người trong suốt, tôi mặc kệ mấy người đó!Nói là nhắm mắt dưỡng thần nhưng thật ra thì lông mày đã nhăn ra một chữ xuyên 川, hàng lông mi dài dài cong cong không nhịn được mà lúc có lúc không nhúc nhích một chút, anh trai vẫn luôn chú ý đến động tĩnh của em trai hàm chứa ý cười, biểu thị, bây giờ y càng hài vừa dừng lại, Tô Trạm giả vờ như mới tỉnh ngủ mà xoa xoa mặt, trong lòng nghĩ rằng lần này tốt lắm, có thể thoát khỏi cảnh Nghiêm Tòng Gia và Tô Phiếm nói chuyện phiếm với nhau, người nào đó thấy thái độ thân thiện của Tô Phiếm nhưng rõ ràng dáng vẻ không thân thiết, chỉ xem Tô Phiếm vẫn cho rằng mình và Mục Thiên Chương quan hệ không bình thường, được thôi, nhà ai sinh ra em trai thích đàn ông, người làm anh trai đều sẽ không ngờ Tô Phiếm lại trực tiếp mang Nghiêm Tòng Gia đến phòng ăn nhỏ của Tô gia ăn cơm, Tô Trạm cà rề cà rề lết lên lầu hai, nhưng trong lòng không cam lòng từ trên lầu chạy xuống, vài lần đi ngang qua cửa phòng của phòng ăn nhỏ, chỉ thấy được Tô Phiếm nghiêng mặt, mặt mày tuấn tú mỉm cười vui vẻ nghe Nghiêm Tòng Gia nói cái gì đó. Đương nhiên ở giữa còn thấy được Tô Phiếm gắp thức ăn cho Nghiêm Tòng Gia 5 lần, độ cong của khoé miệng tăng lớn, bật cười ra tiếng 3 lần, mà Nghiêm Tòng Gia lại vứt đi bản mặt than thường ngày, mỉm cười lộ ra đôi mắt cong cong, hàm răng trắng như tuyết.Mã Đếm kỹ ha!Hay cho một cảnh tượng nói chuyện cười đùa vui Trạm vẫn luôn không đem Nghiêm Tòng Gia coi ra gì, lúc này liền nhớ đến lúc còn nhỏ ba người bọn họ ở cùng nhau, tiểu tử này cả ngày ở đều ở bên cạnh Tô Phiếm, vóc dáng nho nhỏ túm lấy góc áo của Tô Phiếm kêu anh trai, lại nhớ đến vừa nãy lúc ở trên xe hắn bị hai người vứt ở một bên, tức giận nhưng chỉ có thể giả vờ nhắm mắt dưỡng thần… Hắn biết Tô Phiếm đối đãi với hắn rất tốt, nhưng mà không nghĩ đến Tô Phiếm đối với Nghiêm Tòng Gia cũng không kém, mười năm này hắn rời đi, thấy thái độ của Tô Phiếm nghiễm nhiên đã đem y làm em trai nào đó mãi sau mới biết được vừa nghĩ đến điều này, trong lòng lập tức liền khó chịu. 重生之苏湛 Tác giả Dung Tử Hành Hành 容子行行 Thể loại Cận đại, trọng sinh, huynh đệ niên thượng, chiến tranh, phúc hắc ngoan độc bị cuồng ngược cường công, ngạo kiều tạc mao mỹ thụ, công cực sủng thủ, 1vs1, HE. Editor Mã Mã Số chương 96 chương 92 chính văn, 4 phiên ngoại Tình trạng Hoàn 92c 09/10/2018 ———– Văn án “Chết do nước mà sinhra cũng do nước, tiểu thiếu gia liền gọi là Tô Trạm đi, tự là Tử Thâm, sẽ lớn lên thật tốt.” Vào năm ba tuổi đó, thầy tướng số là một cao nhân, một câu liền thành lời tiên tri. Tô Trạm đời trước là nhị thiếu gia Tô gia không học, vấn không nghề nghiệp, chỉ biết ăn nhậu chơi bời. Lúc nhỏ mèo chê chó bỏ*, lớn lên làm mẹ tức giận đến nỗi ngã bệnh, ăn chơi trác táng làm cha tức chết. *猫嫌狗弃 /Miêu hiềm cẩu khí/ Mèo chê chó bỏ ý là đáng ghét đến nỗi chó mèo cũng không thèm Thế mà cuối cùng lại bị anh trai cùng cha khác mẹ mà chính mình vẫn luôn không coi ra gì giết chết. Đợi đến khi hắn đạp nước sống lại ở trong cái ao trước nhà mình, một phát liền trở lại lúc 8 tuổi. Đời này, hắn chỉ muốn sống cho ra dáng con người. PS Xin hãy tin tưởng, đây không phải là ngược văn ~= =~ Kỳ thật đã nghĩ thông suốt, quyển sách này về một số khía cạnh viết không giống, không biết mọi người có biết hay không có một nhóm quân nhân như vậy. Bởi vì Thế chiến II và nội chiến, bị ép lưu lại ở khu Tam Giác Vàng ở Miến Điện, không thể quay về Trung Quốc, lãnh đạo Đài Loan lúc đó cũng không cần bọn họ. Có thể nói là một nhóm cô nhi ngoại quốc bị vứt bỏ, bọn họ lên chiến trường đánh với người Nhật Bản. Mà có một vài người cuối cùng bị ép phải chôn xương nơi đất khách quê người, hoặc là trở thành cô nhi ngoại quốc không có quốc tịch. Trịnh trọng lấy văn này, tưởng niệm những người đó. Tìm tòi mấu chốt Vai chính Tô Trạm ┃ Vai phụ Tô Phiếm, Mục Thiên Chương. Hết văn án. Editor có lời muốn nói Những cái giải thích bên trên là lấy từ vnsharing nhé. Mã lên văn án trước nhé, chương 1 sẽ bắt đầu sau khi kết thúc “Nhất ý cô hành” nhé. Chúc mọi người đầu tuần thuận lợi, suôn sẻ và có một ngày làm việc, học tập thật tốt nhé!^^ —————- Review by sayah_150502 [Cảnh báo spoil] Truyện lấy bối cảnh cận đại hỗn loạn buôn bán ma túy và vũ khí vùng Tam Giác Vàng. Sau thế chiến thứ II và nội chiến Trung Quốc, nhóm tàn quân không thể quay về Trung Quốc, bị cả lãnh đạo Đài Loan ruồng bỏ. Bọn họ, cũng như hàng ngàn hàng vạn quân nhân Quốc Dân Đảng khác ở lại vùng Tam Giác Vàng, đều là những cô nhi ngoại quốc bị Đài Loan và Đại Lục vứt bỏ. + Tô tướng quân chiếm đóng một vùng Miến Điện, sinh ra một đứa con trai kháu khỉnh. Vào năm con trai tròn 3 tuổi, liền thỉnh cao tăng đến xem mệnh, thầy phán rằng “Chết do nước mà sinh cũng do nước, tiểu thiếu gia liền gọi Tô Trạm đi, tự là Tử Thâm, sẽ lớn lên thật tốt.” Một câu đó, liền thành lời tiên tri… Tô Trạm, chết do nước mà sinh cũng do nước… Tô Trạm từ nhỏ là nhị thiếu gia ham chơi không học vấn không nghề nghiệp, chỉ biết ăn chơi trác táng làm mẹ giận đến ngã bệnh, cha tức đến chết. Cuối cùng bị người anh trai cũng cha khác mẹ mà mình luôn khinh thường dìm nước chết. May thay ông trời thương xót, được sống lại là lúc cậu 8 tuổi bị trượt chân xuống hồ nước. Vừa tỉnh dậy, điều đầu tiên cậu muốn làm là giết quách thằng anh trai cùng cha khác mẹ đó, diệt trừ mối tai họa ngầm tương lai. Nhưng mãi vẫn không thể xuống tay. Hắn bây giờ, chỉ là đứa nhóc 11 tuổi. Hắn nhát gan, gầy yếu, đáng thương. Hắn luôn mồm gọi cậu em trai, A Trạm. Còn dùng mọi cách dụ dỗ cậu gọi hắn một tiếng anh trai. Hắn xả thân dụ kẻ thù đi để cậu có thể trốn thoát an toàn. Hắn yêu chiều cậu, dung túng cậu, sủng cậu hết mực. Không biết tự lúc nào, cậu đã bị mắc vào trong chiếc lưới ngọt ngào hắn giăng sẵn, chìm đắm vào đó, mãi không thể thoát ra… Sao tui thấy tui review cứ như truyện ngược luyến vậy nhỉ ⊙﹏⊙// Bộ này ngọt sủng ấm áp lắm đó nha. Công rất yêu thụ, yêu từ cả kiếp trước cơ, nhưng vì một số lí do mà hai người tương ái tương sát với nhau, đến nỗi công dìm thụ xuống nước. Anh chỉ muốn dọa em cho em bớt ngoan cố thôi, không ngờ em chết thật, đọc phiên ngoại kiếp trước mà đau lòng dữ thần TT_TT Kiếp này, em thụ nhận ra những sai lầm của mình. Từ suy nghĩ muốn giết công lúc đầu trở thành muốn bù đắp cho quá khứ đau khổ của công, muốn cùng công chung sống hòa hợp. Có điều, từ chung sống hòa hợp như anh em thân thiết đổi thành chung sống hòa hợp như vợ chồng = Cũng phải nói cảm ơn chị editor rất nhiều 😚 chị edit mượt lắm. ———— Link Link wattpad CHÍNH CHỦ TRỌNG SINH CHI TÔ TRẠM – DUNG TỬ HÀNH HÀNH Thể loại Cận hiện đại – Trọng sinh – Huynh đệ – Chiến Tranh – HE Tình trạng 96 Chương chính văn + 4 Phiên ngoại Nhân vật chính Tô Trạm Phối hợp diễn Tô Phiếm , Mục Thiên Chương ++++++++++++++++++++++++++++++++ Văn án “Ruốt cuộc thuỷ lại quay về với thuỷ , tiểu thiếu gia kêu là Tô Trạm đi , tự Tử Thâm , sẽ hảo hảo lớn lên .” Ba tuổi một cao nhân nhìn cậu nói câu này , một câu thành tiên tri Tô Trạm đời trước là Nhị Thiếu Gia Tô gia không học vấn không nghề nghiệp , sống phóng túng Khi còn bé không hiểu chuyện gây chuyện khắp nơi , lớn lên khiến mẫu thuận tức giận đến phát bệnh , ăn chơi phát tán tức chết phụ thân Cuối cùng lại bị chính ca ca cùng cha khác mẹ , mà chính cậu từ trước đến này không coi ra gì giết chết Chờ lúc cậu từ trong ao nước nhà mình sống lại một lần , một lần xuống nước về lại 8 tuổi Đời này ,cậu muốn sống thật tốt . P/S Xin hãy tin tưởng đây không phải ngược văn ++++++++++++++++++++ Tốc độ edit Ta còn đang edit bộ Mạt thế trọng sinh chi tinh cầu cự biến ,cho nên chuyện này sẽ là 3 ngày 1 chương mới nhé . Chương 1 ++++ Chương 2 ++++ Chương 3 ++++ Chương 4 ++++ Chương 5 Chương 6 ++++ Chương 7 ++++ Chương 8 ++++ Chương 9 ++++ Chương 10 Chương 11 ++++ Chương 12 ++++ Chương 13 ++++ Chương 14 ++++ Chương 15 Chương 16 ++++ Chương 17 ++++ Chương 18 ++++ Chương 19 ++++ Chương 20 Chương 21 ++++ Chương 22 ++++ Chương 23 ++++ Chương 24 ++++ Chương 25 Chương 26 ++++ Chương 27 ++++ Chương 28 ++++ Chương 29 ++++ Chương 30 Chương 31 ++++ Chương 32 ++++ Chương 33 ++++ Chương 34 ++++ Chương 35 Chương 36 ++++ Chương 37 ++++ Chương 38 ++++ Chương 39 ++++ Chương 40 Chương 41 ++++ Chương 42 ++++ Chương 43 ++++ Chương 44 ++++ Chương 45 Chương 46 ++++ Chương 47 ++++ Chương 48 ++++ Chương 49 ++++ Chương 50

trọng sinh chi tô trạm